Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2016

Xuân, hạ, thu, đông.. rồi lại xuân

Hình ảnh
Xuân, hạ, thu, đông.. rồi lại xuân Những ngày cuối năm lúc nào cũng đẹp, một vẻ đẹp chậm rãi, mát lành. Người ta thôi không chạy đua với thời gian nữa mà thong thả cuốc bộ dọc những con đường ươm nắng, gật đầu chào nhau ngoài phố dù không quen biết nhau, mỉm cười với nhau chẳng bởi điều gì. Cuộc sống dịu dàng đến nỗi tôi chẳng dám bước vội, sợ đàn chim sẻ giật mình. Những con chim sẻ nâu vốn chưa bao giờ được công nhận là công dân của thành phố này, chúng cũng không cần điều đó, chúng chẳng cần gì ngoài những vỉa hè để gặp gỡ, những vòm lá để vui chơi, những khe ngách giữa mấy toà nhà cũ kỹ để làm tổ, và bầu trời cao xanh phía trên tất cả mọi thứ thuộc về cuộc sống đô thị ấy, để được là chính bản thân chúng, để tự do. Đôi khi, tôi tự hỏi mình rằng chúng ta có hạnh phúc được như đàn chim sẻ ấy, đàn chim sẻ nâu chưa bao giờ được công nhận thuộc về thành phố này trên bất cứ văn bản nào, nhưng sự tồn tại của chúng, niềm vui của chúng dành cho nhau và dành cho chúng ta là những điề

Viết Ngắn

Hình ảnh
D ạ o n à y kh ô ng d á m vi ế t n ữ a đ ơ n gi ả n v ì s ợ thi ế u th ờ i gian. R ồ i nh ậ n ra n ó ch ẳ ng li ê n quan g ì c ả . Chúng ta luôn có cách l ấ y vi ệ c b ậ n c ủ a c ô ng vi ệ c n à y đ ể đ ổ l ỗ i cho c ô ng vi ệ c kh á c, r ồ i l ấ y vi ệ c b ậ n c ủ a c ô ng vi ệ c kh á c l à m l í do đ ể kh ô ng l à m c ô ng vi ệ c n à y. R ồ i ta ch ẳ ng l à m g ì c ả , v à l ú c n à o c ũ ng ngh ĩ m ì nh b ậ n. R ồ i suy ngh ĩ l ú c n à o m ì nh c ũ ng b ậ n l à m m ì nh căng th ẳ ng, v à khi c ă ng th ẳ ng th ì ch ẳ ng l à m đ ượ c g ì c ả . R ồ i l ạ i đ ổ l ỗ i cho s ự c ẳ ng th ẳ ng m à kh ô ng l à m đ ượ c vi ệ c, r ố t cu ộ c c ũ ng kh ô ng l à m đ ượ c vi ệ c. R ồ i khi kh ô ng l à m đ ượ c vi ệ c th ì m ì nh s ẽ á p l ự c. R ồ i suy ngh ĩ t ạ i sao m ì nh l ạ i ph ả i ch ị u đ ự ng nh ữ ng đ i ề u n à y. R ồ i mu ố n đ i tr ố n. Đ ế n m ộ t n ơ i tho á ng đã ng tr ờ i đ ấ t c ỏ c â y v à m ì nh th ả h ồ n v à o gi ó m â y kh ô ng ph ả i l à

CÔ BÉ TỪ MOSCOW

Hình ảnh
Thật ra cái gì chắc cũng đến từ duyên. Một tin nhắn được inbox qua facebook từ 1 thằng con trai cho một đứa con gái. Cô gái ấy không quá xinh như mình mong muốn, không quá nổi bật nhưng có một sức hút lạ kì và giỏi giang. Hay mình gọi là con bé nhỉ. Cái mỏ lúc nào cũng chu lên, mái tóc bồng bềnh kiểu xơ xơ, một cặp mắt kính to bự, tiếng anh siêu khủng, nụ cười luôn thường trực trên môi là những gì ấn tượng về một cô gái  Năng động chạy xong 1 project cho tổ chức rồi cuốn gói bay sang moscow. Chả nói gì với ai, cứ thế là bay. Cảm giác hụt hẫng, Cô bé mà 2 đứa nói chuyện gần 3 4h sáng mới ngủ dù chả biết cái thông tin gì về nhau, bẫng một phát vào wall của nó thấy đã bay được 1 tuần, cảm giác khó hiểu. cứ như mất hẳn một người bạn vậy. Cứ thế lật từng ảnh ra xem chỉ để cười một mình  Hạnh phúc nhé cô bé hay cười. Dạo này cũng thỉnh thoảng lướt xem bạn ấy đang làm gì, sống ra sao, cô gái ấy hình như thích nghi với môi trường mới rất tốt thì phải, thấy tham gia hoạt động ngoại khóa n

CẢM XÚC CUỐI NGÀY

Hình ảnh
  Hôm nay tôi nhận được lời phản ánh của người tôi tin tưởng nhất. Có lẽ chắc khoảng cách và dù sao cô ấy cũng không tin tưởng nên nói thế.  Trở lại câu chuyện tối nay. Khi bước qua tuổi 18 mỗi người đều có một lựa chọn hướng đi riêng cho mình. Thâm tâm tôi tôi cũng thế. Tôi rất yêu quý các bạn cấp 3 của mình. Thực sự chỉ cần các bạn cần sự giúp đỡ tôi sẵn lòng mà không hề suy nghĩ một điều gì. Chỉ là tôi quá khó khăn thì tôi sẽ từ chối nhưng lòng vẫn day dứt. Cuộc sống sau 18 tuổi không phải dễ dàng tí nào. Mỗi người đều cố gắng cho tương lai. Và vì thế con đường mọi người đi cũng khác nhau, dẫn đến nhân sinh quan thế giới quan cũng khác nhau. Tôi cứ thế, đi học, đi làm cuối tuần cố gắng xả những gì đã xảy ra trong một tuần. Đôi lúc đối diện với các bạn tôi hơi lạc lõng và đang cố hòa nhập nhất. Vì dần tôi thích trong cuộc nói chuyện có sự hài hước thâm thúy nhưng không phải xô bồ hay là một ai đó là tâm điểm của câu chuyện   Cuộc sống đa chiều đa diện, cảm giác nhìn nó góc độ kh

QUÁ BẬN CHO MỘT CUỘC TÌNH

Hình ảnh
QUÁ BẬN CHO MỘT CUỘC TÌNH   Đôi lúc tự hỏi tuổi trẻ có mấy đâu mà sao cứ phải xô bồ, lo nghĩ làm chi cho mệt. Đôi khi một cuộc tình sẽ làm cho tuổi trẻ hiểu ra nhiều thứ đáng trân trọng và có thể được hiểu như là, tình yêu là một phần của tuổi trẻ vậy.    Mấy cái cfs của NEU cứ như ủng hộ mình không yêu ấy. Hôm nay đọc một cái cfs của một bạn của bạn nam, bạn nam ý kể bạn của bạn ấy có cô người yêu xinh yêu nhau 4 năm đại học và năm cuối chia tay dù đã trải  qua với nhau bao khó khăn. Thế mà cũng chia tay được. Mà rất là nhé, cứ khi mình để ý một ai đấy cứ có người yêu hay có người đang thích bạn ấy rồi, thế là mình lại rút lui. Làm con trai khổ thế đấy.    Có những lúc tôi cũng thích được yêu được quan tâm được chân thành thật đấy. Dù sao trong cuộc sống sinh viên nó không giống học sinh. Công việc kiểu như nó giáng xuống đầu vậy. Những người cố gắng luôn hoàn thiện mình trong từng phút giây. Ngày 10 tiếng, đêm 5 tiếng và 6 tiếng để ngủ, học hành, tham gia các tổ chức này nọ,

Có phải vì lười

Hình ảnh
  Mấy hôm nay cày bài tập lớn mà thấy mệt một cách không thể tả. Thôi chấp nhận do mình lười đi. Hôm nay đi phỏng vấn Nghệ Tĩnh Ngân Hàng mà buồn cho một khâu tổ chức. Chắc bị ám AIESEC với TEC hay là Pineer Fish mà thấy như lạc lõng ấy. Thôi thì cũng tình cảm đồng hương. Mình thật sự muốn tạo cho các em một môi trường thật tốt để các em có thể nâng cao khả năng của mình. Chả bao giờ mình nghĩ sẽ đánh giá một cách nực cười như thế. Thường thì phỏng vấn phải setup cho chuyên nghiệp hoặc ít ra public cho các thành viên follow mà kiểu như chỉ có mấy người biết còn lại như người ngoài. Ai đến thì ngồi pv. Haizzz. Thôi. Dù gì cũng là nơi mình yêu thương. Chấp nhận vậy.

BÀI PHÁT BIỂU TỐT NGHIỆP VÀ TUỔI TRẺ CỦA TÔI

BÀI PHÁT BIỂU TỐT NGHIỆP VÀ TUỔI TRẺ CỦA TÔI     Vào thời điểm này cách đây 4 năm, tôi đang ở trong tâm trạng thất vọng, chán nản vì trượt nguyện vọng 1 đại học. Đó là một cú shock lớn đối với tôi. Mọi hình dung, tưởng tượng trước đây của tôi về cuộc đời sinh viên đều tan biến. Tôi đã từng nghĩ và ước giá như có thể làm lại, cố gắng hơn, chăm chỉ hơn, và giá như may mắn hơn để được vào ngôi trường mà tôi đã đặt kỳ vọng. Nhưng đến thời điểm này, tôi tin rằng mọi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa. Và như Steve Jobs từng nói, “có thể bạn không nhìn ra, nhưng khi nhìn lại, mọi thứ đều rất rõ ràng.” Và tôi đang nhìn lại, ở chính hội trường này, 4 năm trước đây. Vào ngày giới thiệu khoa, thầy trưởng khoa Nghiêm Văn Lợi đã nói một câu khiến cho tôi vô cùng ấn tượng và ghi nhớ: “Nếu học để trở thành người ghi sổ (book keeper) các em chỉ cần mất 2 tháng. Nhưng các em có mặt tại đây để học suốt 4 năm là để trở thành những nhà kế toán “accountant”. Trường của chúng ta là một ngôi trường ít
Cảnh 1: Mark cùng bạn là Eduardo Saverin vào một nhà hàng thì vô tình gặp lại cô bạn gái cũ Erica Albright là sinh viên của Yale University Nhân vật: Mark Zuckerberg, Eduardo Saverin, Erica Albright  Mark: Tớ sẽ quay  lại ngay.  Eduardo: Cậu đi đâu thế?.... Mark  Mark: Erica?  Erica: Hi.  Mark: Tớ thấy cậu từ đằng kia không ngờ cậu cũng hay đến đây đấy?  Erica: Lần đầu tiên.  Mark: Tớ cũng thế. Ta nói chuyện riêng một lúc được chứ?  Erica: Tớ ngồi đây được rồi.  Mark: Tớ chỉ... Muốn nói chuyện riêng một lúc. Chúng ta có thể ra ngoài một lúc.  Erica: Ở đây được rồi.  Mark: Không biết cậu có nghe về trang web tớ mới tạo rồi chứ?  Erica: Không.  Mark: The Facebook.   Erica: Cậu gọi tôi là khốn nạn trên mạng, Mark.  Mark: Đó là lí do vì sao tớ muốn nói chuyện với cậu.  Erica: Trên mạng. Chửi phụ nữ thế hả?  Mark: Tớ không định kết thúc như vậy?  Erica: Nó không làm cậu thôi viết. Như thể mọi ý nghĩ trong đầu cậu đều quá thông minh. Và sẽ là tội lỗi nếu không chia sẻ cho

Hãy tìm tôi giữa cánh đồng

Hình ảnh
                Hãy tìm tôi giữa cánh đồng    Nếu bạn hỏi tôi thích làm gì nhất, câu trả lời chắc chắn là: '' Tôi thích đi bò'' . Có thể bạn không tin nhưng thật tình, tôi thích chăn bò lắm! Tôi rất thích nhìn vào đôi mắt to trong veo của con bò nhà tôi, đen láy và ướt át chúng luôn khẽ khàng nấp dưới hàng mi cụp xuống. Trong đời, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào buồn đến thế. Nó toát lên vẻ ẩn nhẫn, cam chịu, và hiền lành khiến cho tâm hồn trẻ thơ ngập đầy thương cảm. Một tình bạn thầm lặng bắt đầu từ đó!    Nốc nốc nác nác! Cỏ trước nước sau! Hai hông bằng nhau! Tau về cho sớm. Tôi sung sướng biết bao khi được giao nhiệm vụ chăn bò, tức là dẫn bò đi tìm những vạt cỏ ngon, cho nó ních đến căng bụng, đến nỗi da bóng lên, lông mướt rượt, hai hông núng nính. Như một cách đền đáp công lao của nó sau buổi cày.    Nhưng không chỉ vậy, mỗi buổi chăn bò đối với tuổi thơ tôi là cả một hành trình thơ mộng. Niềm vui có thể đến từ bất cứ đâu: Dưới hòn đá này là một chú dế