Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2016

QUÁ BẬN CHO MỘT CUỘC TÌNH

Hình ảnh
QUÁ BẬN CHO MỘT CUỘC TÌNH   Đôi lúc tự hỏi tuổi trẻ có mấy đâu mà sao cứ phải xô bồ, lo nghĩ làm chi cho mệt. Đôi khi một cuộc tình sẽ làm cho tuổi trẻ hiểu ra nhiều thứ đáng trân trọng và có thể được hiểu như là, tình yêu là một phần của tuổi trẻ vậy.    Mấy cái cfs của NEU cứ như ủng hộ mình không yêu ấy. Hôm nay đọc một cái cfs của một bạn của bạn nam, bạn nam ý kể bạn của bạn ấy có cô người yêu xinh yêu nhau 4 năm đại học và năm cuối chia tay dù đã trải  qua với nhau bao khó khăn. Thế mà cũng chia tay được. Mà rất là nhé, cứ khi mình để ý một ai đấy cứ có người yêu hay có người đang thích bạn ấy rồi, thế là mình lại rút lui. Làm con trai khổ thế đấy.    Có những lúc tôi cũng thích được yêu được quan tâm được chân thành thật đấy. Dù sao trong cuộc sống sinh viên nó không giống học sinh. Công việc kiểu như nó giáng xuống đầu vậy. Những người cố gắng luôn hoàn thiện mình trong từng phút giây. Ngày 10 tiếng, đêm 5 tiếng và 6 tiếng để ngủ, học hành, tham gia các tổ chức này nọ,

Có phải vì lười

Hình ảnh
  Mấy hôm nay cày bài tập lớn mà thấy mệt một cách không thể tả. Thôi chấp nhận do mình lười đi. Hôm nay đi phỏng vấn Nghệ Tĩnh Ngân Hàng mà buồn cho một khâu tổ chức. Chắc bị ám AIESEC với TEC hay là Pineer Fish mà thấy như lạc lõng ấy. Thôi thì cũng tình cảm đồng hương. Mình thật sự muốn tạo cho các em một môi trường thật tốt để các em có thể nâng cao khả năng của mình. Chả bao giờ mình nghĩ sẽ đánh giá một cách nực cười như thế. Thường thì phỏng vấn phải setup cho chuyên nghiệp hoặc ít ra public cho các thành viên follow mà kiểu như chỉ có mấy người biết còn lại như người ngoài. Ai đến thì ngồi pv. Haizzz. Thôi. Dù gì cũng là nơi mình yêu thương. Chấp nhận vậy.

BÀI PHÁT BIỂU TỐT NGHIỆP VÀ TUỔI TRẺ CỦA TÔI

BÀI PHÁT BIỂU TỐT NGHIỆP VÀ TUỔI TRẺ CỦA TÔI     Vào thời điểm này cách đây 4 năm, tôi đang ở trong tâm trạng thất vọng, chán nản vì trượt nguyện vọng 1 đại học. Đó là một cú shock lớn đối với tôi. Mọi hình dung, tưởng tượng trước đây của tôi về cuộc đời sinh viên đều tan biến. Tôi đã từng nghĩ và ước giá như có thể làm lại, cố gắng hơn, chăm chỉ hơn, và giá như may mắn hơn để được vào ngôi trường mà tôi đã đặt kỳ vọng. Nhưng đến thời điểm này, tôi tin rằng mọi chuyện xảy ra đều có ý nghĩa. Và như Steve Jobs từng nói, “có thể bạn không nhìn ra, nhưng khi nhìn lại, mọi thứ đều rất rõ ràng.” Và tôi đang nhìn lại, ở chính hội trường này, 4 năm trước đây. Vào ngày giới thiệu khoa, thầy trưởng khoa Nghiêm Văn Lợi đã nói một câu khiến cho tôi vô cùng ấn tượng và ghi nhớ: “Nếu học để trở thành người ghi sổ (book keeper) các em chỉ cần mất 2 tháng. Nhưng các em có mặt tại đây để học suốt 4 năm là để trở thành những nhà kế toán “accountant”. Trường của chúng ta là một ngôi trường ít
Cảnh 1: Mark cùng bạn là Eduardo Saverin vào một nhà hàng thì vô tình gặp lại cô bạn gái cũ Erica Albright là sinh viên của Yale University Nhân vật: Mark Zuckerberg, Eduardo Saverin, Erica Albright  Mark: Tớ sẽ quay  lại ngay.  Eduardo: Cậu đi đâu thế?.... Mark  Mark: Erica?  Erica: Hi.  Mark: Tớ thấy cậu từ đằng kia không ngờ cậu cũng hay đến đây đấy?  Erica: Lần đầu tiên.  Mark: Tớ cũng thế. Ta nói chuyện riêng một lúc được chứ?  Erica: Tớ ngồi đây được rồi.  Mark: Tớ chỉ... Muốn nói chuyện riêng một lúc. Chúng ta có thể ra ngoài một lúc.  Erica: Ở đây được rồi.  Mark: Không biết cậu có nghe về trang web tớ mới tạo rồi chứ?  Erica: Không.  Mark: The Facebook.   Erica: Cậu gọi tôi là khốn nạn trên mạng, Mark.  Mark: Đó là lí do vì sao tớ muốn nói chuyện với cậu.  Erica: Trên mạng. Chửi phụ nữ thế hả?  Mark: Tớ không định kết thúc như vậy?  Erica: Nó không làm cậu thôi viết. Như thể mọi ý nghĩ trong đầu cậu đều quá thông minh. Và sẽ là tội lỗi nếu không chia sẻ cho