Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2017

What happens in Hagiang, stays in Hagiang

Hình ảnh

Bạn thân

 Cô gái ấy là bạn thân của Mờ từ năm lớp 11 hồi đó mới được chuyển tới lớp ấy dù là học sinh 11 rồi mà vẫn kiểu ngu ngơ con nai tơ ấy. Thật ra Mờ cũng chú ý bạn đó hồi lớp 10 rồi,khi đó hai lớp ở cạnh nhau nên dù chưa chạm mặt nói chuyện bao giờ thì Mờ vẫn nhớ cô bé đi qua ôm cái đầu vì sợ các bạn nam đánh. Năm được chuyển lớp hồi đầu chơi với bạn ấy cũng sến sẩm lắm, gọi nhau bằng tên, hay nói chuyện với nhau, lúc đấy cậu ấy có người yêu bên lớp cũ của Mờ nên tình cảm bạn bè càng khăng khít, không biết yêu nhau sao mà cậu ấy khóc suốt, hồi đó nghĩ lại trẻ con thật cứ dăm bữa cậu ấy với cậu con trai đó cứ chia tay rồi khóc bù lu bù loa, Mờ dễ thương không biết làm gì cứ chạy theo dỗ, nhiều khi có biết nói gì đâu cứ vỗ đầu hay vỗ vai. Mờ cứ tưởng bạn ấy mạnh mẽ lắm, nhưng hình như hồi đó nó ngốc thật thì phải. :))))

CÒN GÌ TUYỆT VỜI HƠN KHI ĐƯỢC TRỞ LẠI TRONG SÂU LẮNG, TRONG NHỮNG CON CHỮ VỚI ĐỌC VÀ VIẾT…

Hình ảnh
  Mấy tháng trở lại đây, nó cảm giác như biến mất. Nó đi làm, đi học, nó cuốn theo những ồn ào của cuộc sống thường nhật, nó đua nó tranh nó tất bật lên kế hoạch cho bao điều muốn làm để không cảm giác bị bỏ lại. Tự bao giờ ngón cái của nó chẳng ngưng hoạt động để chìm đắm trong những dòng tâm sự, dòng tán dóc, dòng chửi bới của thiên hạ (và cả những con mèo). Tự bao giờ thường trực trên môi và trong đầu những bó buộc về khả năng bản thân, những tủi hờn và hối tiếc. Đúng, trong mớ hỗn độn đậm đặc ấy, nó vẫn  như một thứ chất lắng trong cốc nước tự mình chui xuống đợi một bàn tay lắc lên là tan đi. Rồi chẳng mấy chốc quay về với đáy cùng, lửng lơ và vô dụng (hay nó nên gọi là cặn nhỉ?).