CÒN GÌ TUYỆT VỜI HƠN KHI ĐƯỢC TRỞ LẠI TRONG SÂU LẮNG, TRONG NHỮNG CON CHỮ VỚI ĐỌC VÀ VIẾT…

  Mấy tháng trở lại đây, nó cảm giác như biến mất. Nó đi làm, đi học, nó cuốn theo những ồn ào của cuộc sống thường nhật, nó đua nó tranh nó tất bật lên kế hoạch cho bao điều muốn làm để không cảm giác bị bỏ lại. Tự bao giờ ngón cái của nó chẳng ngưng hoạt động để chìm đắm trong những dòng tâm sự, dòng tán dóc, dòng chửi bới của thiên hạ (và cả những con mèo). Tự bao giờ thường trực trên môi và trong đầu những bó buộc về khả năng bản thân, những tủi hờn và hối tiếc. Đúng, trong mớ hỗn độn đậm đặc ấy, nó vẫn  như một thứ chất lắng trong cốc nước tự mình chui xuống đợi một bàn tay lắc lên là tan đi. Rồi chẳng mấy chốc quay về với đáy cùng, lửng lơ và vô dụng (hay nó nên gọi là cặn nhỉ?).

Nhận xét