Xuân, hạ, thu, đông.. rồi lại xuân

Xuân, hạ, thu, đông.. rồi lại xuân

Những ngày cuối năm lúc nào cũng đẹp, một vẻ đẹp chậm rãi, mát lành. Người ta thôi không chạy đua với thời gian nữa mà thong thả cuốc bộ dọc những con đường ươm nắng, gật đầu chào nhau ngoài phố dù không quen biết nhau, mỉm cười với nhau chẳng bởi điều gì. Cuộc sống dịu dàng đến nỗi tôi chẳng dám bước vội, sợ đàn chim sẻ giật mình.

Những con chim sẻ nâu vốn chưa bao giờ được công nhận là công dân của thành phố này, chúng cũng không cần điều đó, chúng chẳng cần gì ngoài những vỉa hè để gặp gỡ, những vòm lá để vui chơi, những khe ngách giữa mấy toà nhà cũ kỹ để làm tổ, và bầu trời cao xanh phía trên tất cả mọi thứ thuộc về cuộc sống đô thị ấy, để được là chính bản thân chúng, để tự do.

Đôi khi, tôi tự hỏi mình rằng chúng ta có hạnh phúc được như đàn chim sẻ ấy, đàn chim sẻ nâu chưa bao giờ được công nhận thuộc về thành phố này trên bất cứ văn bản nào, nhưng sự tồn tại của chúng, niềm vui của chúng dành cho nhau và dành cho chúng ta là những điều không ai có thể phủ nhận. Nhất là khi bạn từng dừng chân vô định đâu đó giữa lòng phố thị, nép vào một góc khuất, bóp vụn nỗi buồn và rắc ra hè phố. Tôi cược rằng nếu đàn sẻ có mặt ở đó (như chúng vẫn luôn có mặt ở đó), nỗi buồn của bạn sẽ tan biến lên trời xanh. Và bạn sẽ đứng lên, phủi lại quần áo và giũ sạch những vụn buồn còn sót lại, hít một hơi dài cái bầu không khí ám mùi khói bụi mà quá đỗi thân thuộc này, thấy lòng nhẹ bẫng. Bạn sẽ nhận ra trong lúc bạn bóp vụn nỗi buồn và rắc lên vỉa hè cho bầy sẻ, niềm vui và sự thanh thản bắt đầu đâm chồi.

Tôi gọi đó là điều kỳ diệu của thành phố này. Giống như một câu chuyện cổ tích, khi bạn gieo nỗi buồn xuống phố, bầy chim sẻ thình lình xuất hiện, với phép màu của chúng và “bùm !”, bạn ra về với niềm vui. Tôi vẫn luôn làm như thế, ra phố tìm bầy chim sẻ mỗi khi thấy lòng xáo động. Và nhớ nhé, đó là một bí mật, giữa bầy chim sẻ, thành phố và tôi. Tôi tặng bạn vào một ngày cuối năm, và đó là bí mật của chúng ta :)


Tôi sẽ kể bạn nghe thêm một điều bí mật nữa, lần này là bí mật của riêng tôi.

Tôi luôn tin rằng thời gian không trôi mất đi mà luôn xoay vòng, giống như kim đồng hồ, giống như bốn mùa xuân hạ thu đông, giống như hai mùa mưa nắng của Saigon. Tôi đã từng sống những tháng ngày tuổi trẻ đầy biến động, nhưng cũng đầy mơ ước, mạnh mẽ, ngây dại, đắm say. Và tôi vẫn luôn chờ đợi thời gian mang chúng trở lại. Tôi tin thời gian sẽ mang chúng trở lại, bởi tôi biết đợi chờ..

Khuya hôm qua, một cô bé nói bỗng dưng với tôi điều mà em từng nói nhiều năm về trước, rằng em bắt gặp trong đôi mắt tôi nỗi hồn nhiên tưởng đánh mất từ lâu. Vậy là tôi tin thời gian đã bắt đầu quay ngược trở lại. Thực ra, là bắt đầu quay một vòng mới. Tôi thấy niềm vui chảy trong mạch máu. Nghĩa là tôi sẽ lại đầy tràn mơ ước, mạnh mẽ, ngây dại và đắm say. Nghĩa là những mất mát sẽ trôi về phía những ngày tháng cũ.

Người ta luôn có cơ hội làm lại từ đầu, chỉ cần dành dụm đủ lòng tin cho điều đó. Và một chút may mắn, khi thời gian đi vừa trọn một vòng..

Những ngày cuối năm lúc nào cũng đẹp, chậm rãi, mát lành. Tôi viết những dòng này ở góc bàn quen thuộc trong ngôi quán vắng có hai con mèo một trắng một đen vẫn còn đang duỗi người ngủ gật. Tiếng nhạc Giáng Sinh muộn, tiếng người rì rầm trò chuyện, tiếng phố thị xôn xao còn đâu đó bên tai sau một vòng lang thang buổi sớm đẹp trời. Tôi đã gặp lại bầy chim sẻ nâu của tôi, nói với chúng rằng hôm nay tôi không có nỗi buồn nào để rắc lên hè phố, chúng gật gù rồi bay lên cao, phía bầu trời khuất sau những vòm cây. Tôi dõi mắt theo chúng, bất giác nghĩ về em, như một thói quen không bao giờ muốn bỏ. Tôi và em, vẫn luôn sẻ chia với nhau khung trời ấy. Liệu chúng tôi còn có thể thuộc về nơi nào nếu không phải nơi này ?

Tôi khuyên bạn cũng làm điều đó, hít thở trọn vẹn cái thời khắc mà sự kết thúc chạm rất khẽ vào tay sự bắt đầu. Nếu thấy buồn, hãy dành cho mình chút thời gian ra phố, bóp vụn nỗi buồn và rắc cho đàn chim sẻ nâu. Nhớ đấy, đó là bí mật về điều kỳ diệu của thành phố này. Bí mật giữa thành phố, đàn chim sẻ, bạn và tôi.

Còn nếu bạn không buồn ? Thì cũng vẫn nên ra phố, dạo một vòng rồi dừng chân tìm một góc quán quen, gọi một cốc café thơm và bắt đầu ghi chép lại điều gì đó để dành cho những điều sắp qua. Một bí mật dành cho bản thân hoặc ai đó chẳng hạn. Vì bạn ơi, thời gian lại sắp sửa quay trọn một vòng..

 -Yên Đông-


p/s: tựa note này là tên một bộ phim đẹp và rất đáng xem :)

Nhận xét